WireVN
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

WireVN

Kyuseo fansite VN - Welcome ♥
 
Đăng NhậpĐăng Nhập  Đăng kýĐăng ký  Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  GalleryGallery  Tìm kiếmTìm kiếm  

 

 [oneshot] Một chuyện tình [Kyuseo]

Go down 
+4
Chups2pama
kyuseo_forever_love
dudu_kyuseo_246
kid_s2_kyuseo
8 posters
Tác giảThông điệp
kid_s2_kyuseo

kid_s2_kyuseo


Tổng số bài gửi : 62
Join date : 16/05/2012
Đến từ : ổ sói thích ăn khoai lang^_^

[oneshot] Một chuyện tình [Kyuseo]  Empty
Bài gửiTiêu đề: [oneshot] Một chuyện tình [Kyuseo]    [oneshot] Một chuyện tình [Kyuseo]  EmptyFri Jun 28, 2013 3:21 pm

Author: Kid
Disclaimer: Các nhân vật không thuộc về Kid nhưng số phận họ trong fic thuộc về Kid ^^
Pairings: Dĩ nhiên là Pama nhà mình rồi...Kyuseo
Rating: nhẹ nhàng thôi!
Note: Happy birthday to our umma-angel-maknae-princess- Seohyunie ^^

Chờ đợi…!

Em sẽ lại chờ anh chứ?
Không! Em không muốn đợi…

…Em chấp nhận yêu anh…
…Anh đã bỏ rơi em…
…Em không quan tâm…
… Anh xin lỗi…

Tuyết nhẹ nhàng rơi, rơi, rơi mãi cho đến khi phủ đầy ngọn đồi xanh ở vùng ngoại ô thành phố, nơi được coi là vùng đất thần tiên của bọn trẻ trong cô nhi viện Hy Vọng. Nhưng tuyết không thể nào cản cuộc vui của bọn chúng bởi vì trẻ con sinh ra là để được chơi đùa mà. Không được chạy nhảy trên đồi cỏ nữa thì bọn Nó lại cùng nhau đắp người tuyết hay cùng nhau chơi ném bom tuyết. Tiếng cười vẫn không hề ngớt, đó chính là tuổi thơ…

-Các con, tối rồi về ăn cơm không cảm lạnh hết bây giờ!-Một giọng Nói ấm áp vang lên trong gió tuyết nhắc nhở bọn trẻ đã hết giờ chơi, ngoan ngoãn không muốn để các mẹ cũng như Viện trưởng lo lắng lần lượt từng đứa đứng dậy phủi tuyết mà đi về, bởi vì bọn Nó biết rằng ngày mai vẫn còn có thể chơi nhưng các mẹ không thể chờ.
.
.
.
Một bữa ăn ngon lành sau một ngày chơi dưới tuyết khiến cho bọn trẻ mau chóng buồn ngủ, không cần đợi các mẹ nhắc nhở bọn trẻ cũng tự động tìm về chiếc giường êm ái. Nhanh chóng tiếng thở đều của bọn trẻ lan ra khắp căn phòng. Bỗng dưng tiếng đập cửa làm cho một thằng nhóc thức dậy, Nó khoác áo lên người rồi nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài, ra tới phòng khách, ở phía sau bức tường Nó thấy Viện trưởng mở cửa, bên ngoài có vẻ như không có ai cả, Viện trưởng nhìn quanh một hồi vẫn không tìm thấy ai, bà đành từ bỏ và trở lại phòng. Khi chắc chắn Viện trưởng đã đi thằng nhóc mới rón rén bước lên và ngồi lên bệ cửa sổ. Hôm nay tuyết rơi, Nó không thể ngủ bởi vì ngày Nó đến đây tuyết cũng mới bắt đầu rơi. Mới đó đã 5 năm rồi, ngày đó, Nó không thể nhớ nhiều nhưng Nó nhớ rõ người phụ nữ dẫn Nó đến đây đưa lá thư cho Nó và bỏ Nó lại. Không một từ, không một hành động an ủi chỉ có nụ cười như dao đâm vào tim Nó. Bỏ Nó đi bà ấy vui vậy sao? Nó không muốn nhớ tới nhưng mỗi lúc thấy tuyết, Nó lại nhớ tới đêm đó, nhớ tới nụ cười ấy và Nó lại nhớ Nó đã đau như thế nào.

Lặng lẽ ngắm những bông tuyết thả mình rơi từ trời xuống, đôi khi Nó ước phải chi Nó chỉ là một bông tuyết Nhỏ rơi xuống và… biến mất. Nhưng bây giờ Nó không nghĩ thế nữa, Nó phải chứng minh cho người phụ nữ ấy thấy rằng không có bà ta Nó vẫn có thể sống và sống rất tốt nữa. Bỗng Nó khẽ nhíu mày, phía ngoài cửa sổ gần bụi cây chẳng phải là có người sao?

Không nghĩ nhiều Nó chỉ biết bật dậy và chạy vội ra ngoài, khi gần đến nơi Nó không chạy nữa, cố giữ hơi thở không còn gấp gáp và nhẹ nhàng bước đến gần, bóng người đó Nhỏ nhắn đang vùi mặt trong hai đầu gối run rẩy vì lạnh. Vươn tay chạm vào vào đầu của cô bé, Nó hắng giọng Nói:

-Sao lại ở đây?-Nó thật không biết phải Nói gì nữa, cảnh tượng này như Nó năm nào, cô đơn, sợ hãi, lạnh lẽo và đầy đau đớn.

Nhỏ không Nói chỉ ngẩng đầu nhìn Nó với ánh mắt đầy bi thương và đau khổ. Nó có đôi chút bất ngờ, Nhỏ đẹp quá, đôi mắt to tròn, mái tóc đen dài, da thì trắng nõn, đôi môi mếu máo như muốn khóc. Sau một lúc, Nó mới tìm được chính mình. Nó xòe bàn tay ra trước mặt Nhỏ, Nó không muốn Nhỏ trở thành Nó những năm đầu chỉ sống trong thù hận và trái tim đầy những vết thương. Nó phải giúp Nhỏ thoát khỏi nỗi ám ảnh đó. Nhưng Nhỏ không làm gì hơn là vẫn ngồi yên đấy và vùi mặt vào đầu gối Nhỏ. Nó vội lấy từ trong túi áo ra một củ khoai lang nướng, Nó là vậy khi trời bắt đầu đổ tuyết Viện trưởng luôn cho Nó một củ khoai lang nướng, thường thì Nó không ăn chỉ để cầm vì Nó… ấm.

Nhỏ này, thật đáng ghét đã không ăn thì thôi còn hất rớt củ khoai lang của Nó. Nó thật không thích những kẻ cứng đầu như Nhỏ vậy, Nó kéo tay Nhỏ đứng lên và buông tay tát Nhỏ một phát, Nó tức giận hét:

-Không thích thì thôi! Đừng làm ra vẻ cả thế giới này nợ mày, muốn ở đó cho đến chết thì cứ việc, người đã bỏ rơi mày cũng không cảm thấy hối hận đâu. Đau khổ cũng chỉ có mình mày đau, người ta sẽ vui vẻ khi mày chết đi đấy, ngu ngốc!-Nó bỏ lại Nhỏ mà đi vào trong nhà, Nó không ghét Nhỏ khi hất khoai của Nó, Nó chỉ ghét Nhỏ đã cho Nó thấy lại hình ảnh 5 năm trước của Nó mà thôi. Nó đi vào nhà, khuôn mặt vẫn giữ nguyên vẻ tức giận, Nó lại tìm đến cửa sổ. Vừa bước đến trên bệ cửa, Nó cảm thấy ran rát ở tay, nhìn xuống bàn tay đỏ hồng, có vẻ ban nãy Nó tát Nhỏ hơi nặng thì phải. Vừa tính xoay người đi ra ngoài thì bóng dáng Nhỏ đứng sau lung khiến Nó giật mình. Đầu Nhỏ vẫn cúi xuống đất, nhìn thấy thế Nó hặm hực tính về phòng nhưng Nhỏ vươn tay ra nắm lấy cổ tay áo Nó, giật giật, sau đó Nhỏ chìa tay ra trước mắt Nó, trên tay Nhỏ có vỏ của khoai lang. Lúc này, Nhỏ mới từ từ ngước mắt lên nhìn Nó, ánh mắt bây giờ đã bớt phần nào bi thương, thay vào đó là là một chút gì đó hy vọng. Khóe môi Nhỏ khẽ cong lên, một bên má bị Nó tát đỏ hồng lên, theo chuyển động của môi cũng được đưa cao hơn, ánh trăng hắt qua cửa sổ khiến cho gương mặt Nhỏ càng thêm phần đặc sắc, đôi môi ngại ngùng mở lời:

-Khoai lang… ấm…còn không?-Nhỏ hỏi Nó, cộc lốc nhưng rất dễ thương, lúc này trong đầu Nó lại vang lên câu Nói ngày xưa của Nó khi Nó Nói với Viện trưởng: “Ấm quá…con muốn ăn nữa!”. Lần này Nó không giận chỉ cảm thấy vui, Nó cũng bất giác cười theo, đưa tay nắm chặt lấy bàn tay Nhỏ, kéo Nhỏ vào nhà bếp… Tất cả những chuyện này đều được Viện trưởng thu vào trong mắt, bà mỉm cười trong lòng… Thằng nhóc này trưởng thành rồi!
.
.
.
Thời gian cứ thế trôi, Nhỏ cuối cùng cũng biết cách hòa nhập với lũ trẻ ở cô nhi viện, tuy nhiên Nhỏ vẫn còn hơi nhút nhát. Lúc nào Nhỏ cũng kè kè bên cạnh Nó, còn Nó như người anh lớn bảo vệ Nhỏ. Bởi vì cả hai đều thích khoai lang nên bọn trẻ cũng gọi hai đứa là Khoai Lang Lớn và Khoai Lang Nhỏ. Hai đứa cũng không phản đối. Năm đó Nhỏ tám tuổi, còn Nó mười một. Nhỏ sốt nặng, cả đêm các mẹ lo lắng vô cùng, còn Nó thì đi nướng rất nhiều khoai lang. Nó đem một rổ lớn đến để trên giường cho Nhỏ. Hôm sau, Nhỏ hạ sốt…
.
.
.
Năm nay, Nhỏ mười tuổi, Nó mười ba. Có người muốn nhận nuôi Nhỏ, Nhỏ không muốn, chạy lên đồi trốn. Nhỏ không muốn xa nơi này, ở đây có Viện trưởng, có các mẹ, có bạn và…ở đây có …có…
Sau khi làm mọi người một phen hoảng hốt, Nó đã chạy khắp nơi tìm Nhỏ, khi tìm được Nhỏ, Nó rất mừng, Nhỏ không sao, vẫn khỏe mạnh nhưng Nó cũng rất tức, vì Nhỏ để Nó phải lo, vì Nó sợ Nhỏ bỏ Nó lại. Cuối cùng, Viện trưởng đã cho Nhỏ ở lại.
.
.
.
Đã bảy năm trôi qua rồi, từ ngày nhỏ vào cô nhi viện, năm đó Nhỏ là cô bé năm tuổi dễ thương, còn Nó là một thằng nhóc tám tuổi nghịch ngợm. Bây giờ Nhỏ đã trở thành một cô gái mười hai thông minh, xinh đẹp, Nó của bây giờ vẫn không khác xưa, vẫn nghịch ngợm và chăm sóc Nhỏ. Ah… Nó cũng càng lớn càng đẹp trai nữa. Khi Nó đi chợ với các mẹ, mấy cô gái trong vùng cứ nhìn Nó chằm chằm ấy, hơi khó chịu nhưng cũng thích thích.

Nhỏ vẫn hay đi theo Nó, vẫn cần nó chăm sóc, cả hai như không thể tách rời vậy! Nhỏ chắc rằng Nó sẽ mãi ở bên Nhỏ, nhưng Nhỏ thật không ngờ một ngày, Nó quyết định đi… Nó muốn rời xa Nhỏ sao? Năm đó Nhỏ dùng mọi cách để ở lại, còn Nó lại dễ dàng để người ta nhận nuôi vậy sao? Nhỏ ghét Nó, rất ghét… Ngày Nó đi Nhỏ không thèm ra tiễn, Nhỏ đi nướng khoai lang để ăn. Nhưng ông trời cũng không cho nhỏ toại nguyện, mưa làm tắt lửa của Nhỏ, mưa làm khóe mắt Nhỏ cay cay, làm cho đầu lưỡi Nhỏ có vị chua chua, mưa làm Nhỏ khóc, lần đầu tiên từ khi bước chân vào cô nhi viện. Nhỏ vì Nó mà khóc hay vì Nhỏ mà khóc, Nhỏ không biết! Nhỏ chỉ biết Nhỏ muốn gặp Nó…

Chạy… chạy…chạy mãi…
Sao Nhỏ không theo kịp Nó? … Sao Nó không đợi Nhỏ? … Sao Nhỏ lại đau đến như vậy? Năm đó người đó cũng bỏ Nhỏ, bây giờ Nó cũng bỏ Nhỏ, nhưng Nhỏ lại đau rất đau…!
Rầm…Nhỏ ngã rồi, sao Nó không đỡ Nhỏ? Nó đâu rồi???

-Kyuhyun! Anh đâu rồi? Em sợ!-Nhỏ hét lớn, trên con đường vắng chỉ còn Nhỏ với mưa, nước mắt Nhỏ trào ra, ngay cả khi Nhỏ khóc Nó cũng không xuất hiện sao? Cuối cùng điều Nhỏ sợ nhất cũng xảy ra, Nó bỏ Nhỏ lại rồi!
.
.
.
TBC
Về Đầu Trang Go down
dudu_kyuseo_246

dudu_kyuseo_246


Tổng số bài gửi : 23
Join date : 14/06/2013
Age : 24
Đến từ : Hà Nội

[oneshot] Một chuyện tình [Kyuseo]  Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [oneshot] Một chuyện tình [Kyuseo]    [oneshot] Một chuyện tình [Kyuseo]  EmptySat Jun 29, 2013 1:16 pm

úi trời, đoạn giữa tình cảm thế mà đoạn cuối bi thương wa' thương cô bé Nhỏ, Haizzz
Về Đầu Trang Go down
kyuseo_forever_love

kyuseo_forever_love


Tổng số bài gửi : 204
Join date : 28/09/2012

[oneshot] Một chuyện tình [Kyuseo]  Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [oneshot] Một chuyện tình [Kyuseo]    [oneshot] Một chuyện tình [Kyuseo]  EmptySat Jun 29, 2013 9:55 pm

chắc chắn fic này chưa end phải ko, nếu mà tới đây end mình sẽ giết ad [oneshot] Một chuyện tình [Kyuseo]  3897974959 [oneshot] Một chuyện tình [Kyuseo]  3897974959 [oneshot] Một chuyện tình [Kyuseo]  3897974959 [oneshot] Một chuyện tình [Kyuseo]  3897974959 
Về Đầu Trang Go down
dudu_kyuseo_246

dudu_kyuseo_246


Tổng số bài gửi : 23
Join date : 14/06/2013
Age : 24
Đến từ : Hà Nội

[oneshot] Một chuyện tình [Kyuseo]  Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [oneshot] Một chuyện tình [Kyuseo]    [oneshot] Một chuyện tình [Kyuseo]  EmptySun Jun 30, 2013 12:26 pm

ĐÚng đúng end thế này thì hơi bị gây tổn thương con cháu Wire bây h và sau này đó
Về Đầu Trang Go down
Chups2pama




Tổng số bài gửi : 17
Join date : 10/05/2013

[oneshot] Một chuyện tình [Kyuseo]  Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [oneshot] Một chuyện tình [Kyuseo]    [oneshot] Một chuyện tình [Kyuseo]  EmptyWed Jul 03, 2013 4:14 pm

End thế này là ta giết au đấy. Lăm le con dao
Về Đầu Trang Go down
love_seokyu

love_seokyu


Tổng số bài gửi : 19
Join date : 03/06/2013
Age : 24
Đến từ : TP.Hà Nội

[oneshot] Một chuyện tình [Kyuseo]  Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [oneshot] Một chuyện tình [Kyuseo]    [oneshot] Một chuyện tình [Kyuseo]  EmptyFri Jul 05, 2013 4:06 pm

may quá, cúi cùng cũng tìm được 1 fic nữa. Au cho e thêm hi vọng đấy, hiện nay thì fic đag rất khan hiếm [oneshot] Một chuyện tình [Kyuseo]  1983051020 
Nhưg mà au ơi, đừg end tại đây nká, khổ thân mama lắm [oneshot] Một chuyện tình [Kyuseo]  20301210  nếu au cho the end ở chap này thì đêm đến khi au ngủ e sẽ mò vào tận nhà để CHÉM au đấy hả hê [oneshot] Một chuyện tình [Kyuseo]  3897974959  *nổi cơn thịnh lộ*
Về Đầu Trang Go down
Poo_Wire_KyuSeo

Poo_Wire_KyuSeo


Tổng số bài gửi : 31
Join date : 31/07/2013
Age : 23
Đến từ : TP. Long Xuyên

[oneshot] Một chuyện tình [Kyuseo]  Empty
Bài gửiTiêu đề: [oneshot] Một chuyện tình [Kyuseo]   [oneshot] Một chuyện tình [Kyuseo]  EmptyWed Jul 31, 2013 10:24 pm

chào au, em là mem mới. em thấy fic au ra 1 tháng ùi, em nghĩ là nó chưa hết phải không au, au viết tiếp nha, em đợi.
Về Đầu Trang Go down
Juki love KyuSeo

Juki love KyuSeo


Tổng số bài gửi : 79
Join date : 06/08/2013
Age : 25
Đến từ : the wonderful worl of KyuSeo

[oneshot] Một chuyện tình [Kyuseo]  Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [oneshot] Một chuyện tình [Kyuseo]    [oneshot] Một chuyện tình [Kyuseo]  EmptyThu Aug 08, 2013 4:55 pm

mình là mem mới nên ko biết gọi au là ss hay là gì đây:bs01: ? nhưng mà ...fic này hay quá. từ đầu đến cuối chuyện chi tiết nào cũng nhiều ý nghĩ và đầy tâm trạng.[oneshot] Một chuyện tình [Kyuseo]  2672906297  thế này mới đc mở mang con mắt về việc viết fic. ôi yêu fic này ghê cơ. đoạn cuối thì....sao mà nó bi thương thế, bi thương ứ chịu nổi. ko hề muốn kyuseo có 1 kết cục như vậy đâu:bs10: 
Về Đầu Trang Go down
kid_s2_kyuseo

kid_s2_kyuseo


Tổng số bài gửi : 62
Join date : 16/05/2012
Đến từ : ổ sói thích ăn khoai lang^_^

[oneshot] Một chuyện tình [Kyuseo]  Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [oneshot] Một chuyện tình [Kyuseo]    [oneshot] Một chuyện tình [Kyuseo]  EmptyMon Sep 09, 2013 8:03 pm

@all: vào đọc còm- men thấy các rds ai cũng lăm le dao hết, mới đầu au ko tính viết típ đâu nhưng mà tự nhiên pama quăng cho wires chúng ta cái mô- mừ tự nhiên quá nên au ko kìm nổi.


===o0o===

Tuyết nhẹ rơi, những bông tuyết cứ bồng bềnh thả mình xuống khắp nơi trong thành phố. Ở phía này, vài đứa trẻ bắp đầu vui đùa dưới tuyết trắng… ở phía kia, vài ba người đang chạy để tránh tuyết… Dòng người hối hả, bận rộn lo toan, cho nên không phải ai cũng đủ thời gian để quan tâm đến những người xung quanh mình. Nhưng đâu đó, có người luôn dành cho bản thân mình một khoảng lặng. Một chút tĩnh lặng để nhớ lại kỉ niệm, một chút tĩnh lặng để sống cho hiện tại và một chút tĩnh lặng để suy nghĩ cho tương lai…tuy nhiên không phải ai cũng có thể tĩnh lặng trong khoảng lặng đó…

-Tuyết rơi rồi!-một thanh niên đưa tay ra hứng lấy bông tuyết nhỏ đang rơi, khóe môi khẽ thốt lên vài từ, ánh mắt Anh toát lên một chút buồn phiền. Anh không hiểu tại sao mỗi lần nhìn thấy tuyết, Anh đều thấy lạnh cho dù đang mặc chiếc áo khoác cao cấp nhất hay đang ở trong căn phòng ấm áp nhất. Tất cả đều vô dụng, kết quả Anh vẫn lạnh. Một cơn lạnh từ trong tâm, cô đơn và trống vắng…

-Anh lại lạnh sao?-một giọng nói êm ái vang lên bên cạnh Anh, cô gái với mái tóc đen dài cùng nụ cười tươi nhìn Anh đầy ấm áp.

Nhẹ lắc đầu, Anh tỏ ý không sao, mỗi lần nhìn thấy nụ cười của người con gái bên cạnh Anh, có điều gì đó như một bàn tay dịu dàng xoa lên vết thương trong tâm Anh. Cũng lâu rồi Anh mới về nước, đi học và làm việc xa nhà nhưng thứ làm Anh nhớ nhất cũng chỉ có nụ cười của cô gái này mà thôi.

-Anh có muốn đi tham quan thành phố không?-Cô ấy chợt quay sang mỉm cười đầy tinh nghịch nhìn Anh, làm sao có thể dễ dàng từ chối nụ cười đầy sức sống ấy chứ. Bàn tay Anh buông thõng cho cô tự nhiên nắm lấy dắt đi. Cũng lâu rồi Anh không thả lỏng bản thân. Lần cuối cùng là khi nào nhỉ?

Ánh sáng đèn neon từ các bảng hiệu như điểm thêm cho sự nhộn nhịp của thành phố bận rộn này. Nụ cười của mọi người dưới ánh đèn như được tô điểm thêm thật nhiều… hạnh phúc. Cũng lâu lắm rồi Anh không cảm nhận được hạnh phúc. Lần cuối cùng là khi nào nhỉ?

Khựng lại… trước mặt Anh là một bảng hiệu của một cửa tiệm café , không phải Anh muốn uống café, nhưng cái tên của nó thật làm cho Anh có cảm giác thân quen : “KHOAI LANG”

Tự hỏi sao một tiệm café lại có một cái tên kì quái như vậy, Anh cũng không biết tại sao, nhưng dường như bản năng đang dẩn dắt Anh bước vào đó thì phải? Quên cả người con gái đi bên cạnh, Anh vươn tay ra mở cửa, một mùi thơm quen thuộc kích thích khứu giác của Anh. Đột nhiên một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên:

-Xin chào quý khách!- là một cô bé chừng mười lăm, mười sáu. Cô bé nhìn Anh với ánh mắt mang ý cười, khóe môi cũng cong lên đầy duyên dáng-Anh muốn dùng thức ăn hay thức uống ạh?

Bị câu hỏi của cô bé kéo về thực tại, Anh chỉ đơn giản hỏi lại- Tại sao là KHOAI LANG?- trước sự bối rối của cô bé, ánh mắt của Anh vẫn không thay đổi, vẫn chăm chú nhìn vào cô bé.

-Là vì một người quan trọng!- Một giọng nữ khác vang lên từ phía sau lưng Anh, xoay người lại,một cô gái với mái tóc dài xoăn nhẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn đôi mắt to tròn nhưng vô hồn, sóng mũi thanh cao, đôi môi nhỏ căng đầy đang cong lên đầy tự tin.

-Người quan trọng?-Anh lặp lại câu trả lời của Cô một cách nhẹ nhàng như muốn hỏi tại sao.

-Quý khách có muốn dùng món không ạ?-Thay vì trả lời Cô lại hỏi như một cách từ chối cho Anh biết đáp án. Phải đến lúc Cô bước đi Anh mới nhận ra… đôi mắt đẹp đẽ kia đã bị hư, Cô ấy bị mù! Tuy đây là lần đầu Anh gặp Cô nhưng sao Cô lại mang đến cho Anh cảm giác ấm áp như vậy? Dường như không có chiếc áo hay máy điều hòa nào có thể làm Anh ấm đến thế? Tại sao?

.
.
.

Hôm nay là sinh nhật của người phụ nữ quan trọng nhất của Anh, nếu không có cô ấy thì không có Anh bây giờ, cho nên một kẻ ít nói, trầm lặng như Anh phải làm điều gì đó cho cô ấy. Chợt nhìn ra ngoài cửa xe, một cửa tiệm hoa nhỏ nhắn nằm yên nơi góc đường vắng. Kêu tài xế dừng xe, Anh từ tốn bước vào cửa hàng nhỏ, tại nơi đó có một hình bóng vừa quen thuộc vừa xa lạ đập vào mắt Anh

-Xin chào! Anh muốn mua hoa nhân dịp gì ạ?-Cô chủ cửa hàng hoa từ sau quầy bước ra tươi cười chào Anh. Lúc này Anh mới thu hồi tầm mắt đang nhìn cô gái ở cửa tiệm cafe lần trước, cô ấy đang đưa tay ‘‘sờ’’ những bông hoa và nhẹ nhàng đưa chúng lên mũi.

-Lấy bó mắc nhất!-Anh ngẩng đầu nhìn cô chủ, vẻ mặt đầy kiêu ngạo và lạnh lùng. Vừa dứt lời, giọng nói êm ái của Cô vang lên thu hút sự chú ý của Anh. Ánh mắt Anh bây giờ chỉ còn sự khó hiểu và bối rối

-Anh có biết tại sao cô chủ lại hỏi anh mua hoa nhân dịp gì không?-Cô quay người đối diện với Anh, tuy đôi mắt Cô vô hồn nhưng sao Anh vẫn cứ chìm sâu vào nó, không sao hiểu nổi. Bình thường, đối với những người lo chuyện bao đồng như Cô, Anh không bao giờ để tâm nhưng tại sao đôi môi không nghe lời lại bất giác thốt lên- Tại sao?

Cô mỉm cười nhẹ và nâng cành hoa Lavender (Oải hương) lên trước mặt, khóe môi cất lời- Hoa cũng sống, cũng có tên, có ý nghĩa! Giống như con người, không thích người khác phủ nhận sự tồn tại của mình, hoa cũng thế!-Dứt lời, Cô xoay người đưa nhánh hoa cho cô chủ tỏ ý muốn mua nhánh hoa đó. Sau khi nhận lại nhánh hoa, Cô mới nghiêng đầu nói với Anh- Xin lỗi! Tôi hơi nhiều chuyện rồi!- Nói xong Cô xoay người rời đi nhưng tay Anh một lần nữa lại để bản năng điều khiển, nó tự vươn ra níu lấy tay Cô.

-Chúng ta… chúng ta… từng quen nhau, đúng không?-lúc nhận ra mình nói gì, bàn tay kia  của anh vội vã thu lại. Một người như Anh sao có thể hấp tấp và lắp bắp như vậy.

Còn Cô chỉ đơn giản mỉm cười và trả lời- Nếu chúng ta quen nhau, sao anh không nhận ra tôi?- Câu hỏi của Cô làm Anh sực tỉnh, phải tại sao? Nếu quen Cô sao Anh không nhớ Cô? Nhưng sao mỗi lần gặp Cô đều có cái cảm giác đó?    
.
.
.
TBC
Về Đầu Trang Go down
Nhóc_Seo_Wire

Nhóc_Seo_Wire


Tổng số bài gửi : 32
Join date : 16/07/2013
Age : 23
Đến từ : Quảng Trị

[oneshot] Một chuyện tình [Kyuseo]  Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [oneshot] Một chuyện tình [Kyuseo]    [oneshot] Một chuyện tình [Kyuseo]  EmptyTue Sep 17, 2013 11:24 am

chào ss ạ, em là Giang ss gọi em là Seo hoặc Nít hoặc Omachi nha, hjhj em rất zui khi dc lm` wen vs ss
chà chà, có chap ms ùi nha ss
em dành dc con tem xinh xắn nhỏ nhắn ùi

ss vít fic hay qá chời, mà ngắn wa lun

dù seo thì cũng mong ss ra chap sớm nha
Về Đầu Trang Go down
Poo_Wire_KyuSeo

Poo_Wire_KyuSeo


Tổng số bài gửi : 31
Join date : 31/07/2013
Age : 23
Đến từ : TP. Long Xuyên

[oneshot] Một chuyện tình [Kyuseo]  Empty
Bài gửiTiêu đề: [oneshot] Một chuyện tình [Kyuseo]   [oneshot] Một chuyện tình [Kyuseo]  EmptyTue Sep 24, 2013 1:48 pm

au ơi là au ơi, sao au làm ko làm cho trót, vik hết lun cho em đọc, au ác quá, fic au bùn thật, happy ending nha au, hóng típ, à au còn fic 1000 năm nữa đó
Về Đầu Trang Go down
kid_s2_kyuseo

kid_s2_kyuseo


Tổng số bài gửi : 62
Join date : 16/05/2012
Đến từ : ổ sói thích ăn khoai lang^_^

[oneshot] Một chuyện tình [Kyuseo]  Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [oneshot] Một chuyện tình [Kyuseo]    [oneshot] Một chuyện tình [Kyuseo]  EmptySun Dec 15, 2013 9:06 am

Sau một ngày dài đầy tuyết, mặt trời cuối cùng cũng chịu ló dạng. Ánh nắng ban mai chiếu rọi khắp nơi, làm cho con người ta cũng ấm áp hẳn lên. Ở góc nhỏ trong quán cafe có một chàng trai lặng lẽ ngồi đó, trông có vẻ như anh đang thưởng thức một ly cafe trước khi đi làm. Nhưng ánh mắt anh lại như đang tìm kiếm cái gì hay ai đó trong quán. Từ lúc gặp gỡ cô gái kì lạ đó, không một giây phút nào anh thôi nhớ về cô. Luôn tự hỏi rằng liệu đó có phải thứ mà người ta gọi là ‘‘tiếng sét ái tình’’ hay không ? Nhưng tại sao anh luôn có cảm giác đã gặp cô ấy rồi.

-Xin lỗi! nhưng hôm nay anh lại đến để nhìn chị của em sao?-Giọng nói nhẹ nhàng của cô bé phục vụ vang lên kéo anh trở lại thực tại. Anh hướng mắt lên nhìn cô bé và phì cười nhẹ.

-Phải, nhưng…-Anh còn chưa kịp hỏi hết câu thì cô bé đã nhanh nhảu trả lời kèm theo một nụ cười tươi rói.

-Anh muốn hỏi làm sao em biết ư. Dễ thôi, ngày nào em cũng ngắm anh mà, vì anh đẹp trai!- Thật là… một câu trả lời hết sức dễ thương nên anh không thể không mỉm cười với cô bé.

-Cảm ơn em, anh chỉ muốn nói nhưng hôm nay chị em không tới thôi!- Nghe xong câu nói của anh, cô bé càng cười tươi hơn:

-Cả ngày mai nữa chị ấy sẽ không tới đâu. Như vậy thì anh chuyển qua nhìn em đi- vừa nói cô bé vừa kéo ghế ra và ngồi xuống, chống hai tai lên cằm, cùng đôi mắt cún con chớp chớp nhìn anh. Lần này anh không còn mỉm cười nữa mà thay vào đó là một nụ cười thật sự. Sau khi cười xong, anh đưa tay lên nhẹ xoa đầu cô bé và nói :

-Anh có em trai đấy!- Cô bé thôi mỉm cười, gỡ tay anh khỏi đầu và bất ngờ nắm lấy tay anh, đôi mắt nhỏ chân thành nhìn anh khẽ hỏi:

-Anh thật sự thích chị em sao? Nếu anh thật sự thích chị ấy thì không bao giờ được làm cho chị ấy buồn. Bị tổn thương một lần là quá đủ đối với người chị tội nghiệp của em. Cho nên, cho dù làm tổn thương chính mình anh cũng phải bảo vệ chị em, nếu không anh chết chắc!
Người chị ngốc nghếch của em, vì người đó mà đôi mắt cũng không cần, vì người đó cả ký ức cũng từ bỏ! Chị thật ngốc mà!

Cốp… một cái ký đầu rõ đau dành cho cô bé, cả hai đồnng loạt ngước lên thì chỉ thấy cô đứng đó, mỉm cười nhẹ cùng đôi mắt sâu thẳm.
Khuôn mặt nhăn nhó, mũi chun lên cô bé nũng nụi nói -Chị à! Đau lắm đấy!
-Là Nana kêu chị ngốc mà!- Nói xong cô cúi đầu và nói- Xin lỗi anh! Con bé hơi nhiều chuyện rồi!

-Không…không sao!-Anh lắp bắp trả lời, cứ mỗi lần thấy cô là con tim không nghe lời lại cứ đập loạn lên.
Thì ra là hôm nay hiệu trưởng của cô nhi viện mà cô đến đi vắng nên cô phải quay về, đúng lúc cô em gái thân yêu nói xấu mình.

.
.
.

Lặng lẽ bước đi trên đường phố hoa lệ, ánh mắt đăm chiêu vô định, suy nghĩ mông lung, đôi chân như được lập trình bất giác bước về phía trước.

Tách…tách…

Từng hạt mưa lớn nhỏ nối đuôi nhau rơi xuống và vỡ tan. Thời tiết thật kỳ lạ, hôm qua vừa đổ tuyết, sáng nay nắng ấm, bây giờ lại mưa. Có phải… cũng giống như con người, đầy mâu thuẫn và kỳ lạ.

Tại sao chỉ mới gặp hai lần mà giống như tri kỷ, chỉ nói chuyện đôi ba câu mà lại khắc cốt ghi tâm. Câu hỏi của cô bé đó, làm sao để trả lờ đây?

-Anh thật sự thích chị em sao ?

-Đôi mắt là cái giá phải trả!

.
.
.


Vẫn là quán cafe nhỏ đó, vẫn những bản nhạc êm dịu đó, vẫn những tách cafe nóng, thơm đó nhưng sao không còn chàng thanh niên đó…

.
.
.

Là trốn chạy hay đối mặt ?
Là tổn thương hay hạnh phúc?
Là bất hạnh hay may mắn?
Là hận hay yêu?

.
.
.

Cuối cùng cũng tìm được… câu trả lời cho một cảm giác!
Phải đi đến cuối của con đường mới nắm được…hạnh phúc cho một cuộc tình!
Quên đi bản thân để tìm được… chính mình!
Từ bỏ hận thù để có được… tình yêu!

.
.
.


Sao không bắt đầu lại từ đầu khi cả hai không còn quá khứ?
Vậy sao không kết thúc khi cả hai không còn nhớ về nhau?
Bởi vì hiện tại tôi lại yêu em một lần nữa!


.
.
.


Mười ba năm chờ đợi một hình bóng, Nhỏ nay không còn là cô bé nhút nhát ngày xưa nữa, bây giờ Nhỏ là Seo Joo Hyun, nhà thiết kế trẻ nổi tiếng nhất hiện nay. Suốt năm năm cô cố gắng nổi tiếng để xuất hiện trên tv, trên báo chí chỉ để ai đó có thể nhìn thấy. Giờ đây giàu có và nổi tiếng nhưng trái tim thì trống rỗng, ngày qua ngày cô sống chỉ với ý nghĩ sẽ gặp lại anh. Nhưng rồi khi cái ý nghĩ đó thành hiện thực, cô lại ước rằng anh đừng xuất hiện. Khuôn mặt ấy vẫn thế, vẫn đẹp như ngày nào nhưng sao lại lạnh lùng đến thế. Khi hai người chính thức gặp mặt anh ta chỉ buông nhẹ một câu: “Là Joo Hyun sao? Không quen!”

Mười ba năm đến cuối cùng vẫn bị bỏ lại, nhưng mười ba năm sau còn thê thảm hơn khi cả hai người nhẫn tâm bỏ mặc cô lại ở cùng một chỗ, và họ là… mẹ con. Phu nhân chủ tịch tập đoàn SG, Kim Tae Hye cùng con trai là Jo Kyu Hyun. Nhưng bất hạnh trong bất hạnh chính là người bạn thân hơn chị em với cô, người mẫu Victoria Song, lại là vợ chưa cưới của Kyu Hyun.

Cuộc đời thật bất công! Tại sao luôn là cô? Cô đáng bị vứt bỏ đến thế sao? Những người mà cô yêu quý từng người từng người một đều bỏ rơi cô. Nếu đó là những gì ông trời cho cô thì nhất định cô sẽ đòi lại bằng mọi giá.

Một trái tim mang đầy thương tích là một trái tim yếu đuối và dễ sa ngã. Lựa chọn dù đúng hay sai thì trái tim cũng sẽ bị tổn thương. Nhưng hãy lựa chọn để không làm người khác bị tổn thương cùng mình.

Trả thù là một từ rất đáng sợ, ngay khi cô thực hiện những kế hoạch trả thù, cô chưa thấy được sự đáng sợ của nó. Chỉ khi nó hoàn tất cô mới có thể hiểu thế nào là trả thù…

Khiến cho Victoria không thể làm người mẫu, cô đã thành công.
Làm cho chủ tịch chán ghét phu nhân, cô cũng làm rất hoàn hảo.

Còn một ván cờ cuối cùng, phá hủy anh, người từng mang lại ý nghĩa sống cho cô, nay chính tay cô phải hủy hoại nó. Không dưới mười lần anh ngăn cản cô nhưng một khi đã vấy bẩn thì không thể rửa sạch.

Ngay trước ngày cô thực hiện kế hoạc phá công ty thì anh đã bắt cóc cô.
-Tại sao em không nghe lời?-Anh dịu dàng hỏi cô, ánh mắt vẫn như ngày nào, ấm áp và chân thành. Nhưng cô chỉ khinh bỉ cười, ánh mắt né tránh anh.

-xin lỗi vì phải trói em, nhưng bây giờ em chẳng chịu nghe lời anh gì cả !- Anh mỉm cười cay đắng nhìn cô đang bị trói vào ghế, rồi anh tiếp tục nói- xin lỗi vì đã làm như không quen biết em, vì những hành động lạnh lùng lúc em chạy theo anh, xin lỗi, vì làm em khóc! Thành thật anh xin lỗi- anh quỳ xuống bên cạnh cô, đôi mắt u buồn cùng giọng nói trầm ấm, bàn tay đưa lên xoa nhẹ gò má trắng mịn của cô, nhưng cô chỉ xoay người né đầy hờ hững- Anh biết bây giờ những gì anh nói em sẽ xem là biện minh nhưng thật sự lần đầu tiên nhìn thấy em, anh rất rất muốn ôm lấy em, nắm tay em, nhưng nếu anh làm vậy cả em và cô nhi viện đều sẽ biến mất.

-ngay từ đầu anh đã biết là tôi hại Victoria bị tai nạn, làm cho người đàn bà kia bị ruồng bỏ, sao anh không bắt tôi?- Chỉ duy nhất lần này cô nhìn anh.
-Vì anh tin em vẫn còn là Khoai lang nhỏ, chân thành đáng yêu, nhưng có lẽ vết thương anh tạo cho em quá lớn khiến em quên mất em là ai, anh là ai. Hãy dừng lại ở đây thôi!- Bàn tay anh khẽ vuốt mái tóc dài mềm của cô. Sau đó nhẹ lau đi giọt nước mắt đang lăn dài trên má cô.

Bỗng nhiên… cả căn nhà phát hỏa, lửa khắp mọi nơi. Anh vội cởi trói cho cô, dìu cô đứng dậy và tìm đường thoát ra.
Dường như tất cả là một cạm bẫy vô cùng hoàn hảo mà cô chính là nạn nhân và cũng là con mồi. Vì muốn phá hủy SG họ lợi dụng cô hoàn thành mọi việc để đến cuối cô là kẻ có tội. Vụ tai nạn của Victoria tuy là cô sắp đặt nhưng chỉ làm cô ấy bị thương nhẹ, còn họ mới chính là người làm cô ấy bất tỉnh.

Khi hai người thoát ra khỏi căn nhà thì có một chiếc xe màu đen lao như điên vào cả hai. Anh nắm chặt tay cô mà chạy. Khuôn mặt anh đầy lo lắng còn cô thì đang mỉm cười, nụ cười hiếm hoi suốt mười ba năm của cô.

-Sao em lại cười ?-Anh dịu dàng hỏi, khóe môi cũng cong lên.

-Em nhớ lúc nhỏ khi hai chúng ta hái trộm táo nhà ông Lee bị chó rượt, anh cũng cầm tay em như vầy!- Vừa chạy, cô vừa kể, đôi môi nhỏ vẫn không ngừng cong lên.

-Nhưng ‘‘con chó’’ này lớn hơn và dữ hơn đấy! Em sợ không?- Anh hỏi đôi mắt không còn ngoái lại đằng sau nữa mà nhìn vào cô.

- Em không sợ vì có anh rồi!

- Anh không sợ, em sẽ không sợ!



       

Một tháng sau…

Trời vẫn thế, lạnh lẽo và khô hanh. Mặt trời lại tiếp tục trò chơi trốn tìm. Trái tim nay đã không còn lạnh bởi vì… tôi đã tìm lại được em… ký ức hạnh phúc nhất của tôi!

-Em tưởng anh chạy mất rồi!- Vẫn là nụ cười cùng giọng nói dễ thương quen thuộc ở quán café mà anh thường ghé, mỉm cười xoa đầu cô và hỏi:

-Tại sao anh phải chạy?- vờ như không hiểu, ảnh ngẩng đầu nhìn cô bé đầy ấm áp và hỏi.

-Vì anh không thích chị em!- Cô bé tinh nghịch đáp.

Đảo mắt nhìn xung quanh rồi anh lại mỉm cười- Anh có thể không thích chị em sao? Mà chị em đâu rồi?

.
.
.

Anh phải tìm được chị em! Nhất định phải làm chị em hạnh phúc.
Cho dù chị ấy có đi lạc xa tới đâu thì anh cũng phải tìm được!
Người lớn thật khó hiểu, rõ ràng là rất nhớ nhưng lại luôn nói mình đã quên.
Rõ ràng là đã quên nhưng lại ép bản thân mình nhớ lại.
Đôi mắt là cái giá, chỉ trả đủ rồi, chị ngốc à!
Năm đó nếu không phải cứu em, anh chị đã không gặp tai nạn đến nỗi, kẻ mù người bất tỉnh.
Kí ức cả hai cũng sớm ra đi cùng những nỗi đau, nhưng khi gặp lại kẻ nhớ người quên!
Đến khi nhớ lại ai sẽ đau hơn!

.
.
.


Nếu anh đã nhớ ra chị em, anh phải biết chị ấy ở đâu chứ?


Câu nói của cô bé làm anh thức tỉnh, phải chăng cô luôn đợi anh, đợi anh quay về, liệu cô ấy có…
Tìm kiếm… rốt cuộc là em đã lạc tới đâu…
Chợt nhớ…nơi bất hạnh nhất…nơi hạnh phúc nhất…
…..
Bắt được rồi…bất hạnh của tôi…hạnh phúc của tôi…

Tuyết lại rơi, ông trời đang vui hay đang buồn…
Tôi đang cười hay đang khóc…
Em đang nhớ hay đã quên…

Lặng lẽ bước đến gần, bàn tay mừng rỡ run run vươn về phía trước khẽ chạm lên đầu cô, giọng nói trầm ấm cất lên:
-Sao lại ở đây?

Hướng đôi mắt sâu thẳm về phía anh, khuôn mặt bầu bĩnh cùng mái tóc dài, khóe môi vẽ nên một nụ cười tuyệt mĩ, bờ môi động đậy phát thành lời:
-Chờ người quan trọng!

Phì cười, anh dịu dàng nhìn cô, vẫn không chịu thừa nhận anh sao? Anh tiếp tục hỏi:
-Người đó đến chưa?

Cô ngồi sụp xuống ngay gốc cây, bờ môi bĩu ra đầy nũng nịu, làm sao cô có thể không thừa nhận anh chứ! Cô đã luôn cố gắng đến quán thật sớm chỉ để nghe Nana nói về anh:
-Đến rồi! Anh có muốn gặp anh ấy không?

-Rất muốn!- Anh mỉm cười tươi tiến đến và ngồi xuống bên cạnh cô.

Vừa cảm nhận được hơi ấm của anh bên cạnh, cô xoay người ôm chầm lấy anh, đôi môi nhẹ nhàng cất lời:
-Em nhớ anh! Rất rất rất nhớ!

Anh mỉm cười, một nụ cười mang tên hạnh phúc. Anh nắm lấy đôi tay lạnh cóng của cô và đặt vào đó một củ khoai ấm nóng, vẫn giữ nụ cười trên môi, bàn tay cô khẽ nắm chặt.
-Khoai lang ngốc, anh đã luôn nhớ em! Ngay từ ngày đầu anh nhìn thấy em!

Một tay cô siết chặt tay anh, và một tay chạm vào khuôn mặt anh, cô khẽ nói:

-Em yêu anh!

Đôi tay anh cũng luồn qua mái tóc cô để nhẹ nâng khuôn mặt cô lên, ánh mắt anh nhìn cô thật ấm áp:

-Cảm ơn em đã luôn chờ anh và cho anh cơ hội để…yêu em một lần nữa!

Vừa dứt lời anh cúi xuống hôn cô,đôi bờ môi ấm áp chạm nhau, nhẹ nhàng mà quyến luyến, đem bao nhung nhớ đặt vào trong đó, đem bao ích kỉ để nó cuốn đi, vứt bỏ tất cả để cuối cùng chỉ còn lại yêu thương…


Không biết chắc tương lai ra sao, chỉ biết chắc một điều ngay lúc này đang hạnh phúc…
Không cần biết quá khứ đen tối tới đâu, chỉ cần biết tương lai là ánh sáng…
Không lo sợ hiện tại đầy tuyết, chỉ lo sợ hiện tại không có em…


Hạnh phúc chỉ đơn giản là một củ khoai lang ấm!
The End


Được sửa bởi kid_s2_kyuseo ngày Sun Dec 15, 2013 9:22 am; sửa lần 1.
Về Đầu Trang Go down
kid_s2_kyuseo

kid_s2_kyuseo


Tổng số bài gửi : 62
Join date : 16/05/2012
Đến từ : ổ sói thích ăn khoai lang^_^

[oneshot] Một chuyện tình [Kyuseo]  Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [oneshot] Một chuyện tình [Kyuseo]    [oneshot] Một chuyện tình [Kyuseo]  EmptySun Dec 15, 2013 9:20 am

@all: sorry về một cái kết thúc lãng...xẹt..
au đã cố gắng hết sức @.@
bà con cô bác nhớ mang gạch đá đến khi đọc nha, au mình đồng da sắc không sợ gạch đá đâu, chỉ sợ không ai ném thui ^^
à quên, cảm ơn mọi người đã kiên nhẫn đọc cái onefic dài tận 4 tháng, chân thành cảm ơn  [oneshot] Một chuyện tình [Kyuseo]  2672906297 

@Poo_wire_kyuseo: 1000 năm hả? không biết nên viết tiếp hay bỏ xó nữa, nói chung là mất hết cảm hứng với cái fic ấy, đang trên đường tìm lại, hy vọng có thể tìm thấy, mong Poo thứ lổi  [oneshot] Một chuyện tình [Kyuseo]  295221488 

@omachi @Juki: cảm ơn, hân hạnh làm quen, gọi au là Kid nhá  đung đưa 

p/s: Hy vọng năm sau sẽ có nhiều fic hay cho PaMa nhà mình, để chúng ta cùng tự kỉ, bye bye iuu 
Về Đầu Trang Go down
Nhóc_Seo_Wire

Nhóc_Seo_Wire


Tổng số bài gửi : 32
Join date : 16/07/2013
Age : 23
Đến từ : Quảng Trị

[oneshot] Một chuyện tình [Kyuseo]  Empty
Bài gửiTiêu đề: fic   [oneshot] Một chuyện tình [Kyuseo]  EmptySun Feb 09, 2014 8:49 pm

Nói thế nào nhờ

Thực sự là fic của au

em đọc

Nhưng

Ko hìu gì [oneshot] Một chuyện tình [Kyuseo]  295221488 *thấy có lỗi*

Au mún gạch đá này

để em ném

cơ mà au sn mấy nhờ
Về Đầu Trang Go down
Juki love KyuSeo

Juki love KyuSeo


Tổng số bài gửi : 79
Join date : 06/08/2013
Age : 25
Đến từ : the wonderful worl of KyuSeo

[oneshot] Một chuyện tình [Kyuseo]  Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [oneshot] Một chuyện tình [Kyuseo]    [oneshot] Một chuyện tình [Kyuseo]  EmptyFri May 23, 2014 9:44 am

kết thúc có hậu..... cười toe  cười toe 



>>>>>> làm tự nhiên vô cùng hóng đến ngoại truyện của au đây Laughing Laughing 

fic này của au ...toẹt vời... [oneshot] Một chuyện tình [Kyuseo]  2672906297 

( giowf em mới mò mẫn vô đọc ...  chịu )
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





[oneshot] Một chuyện tình [Kyuseo]  Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: [oneshot] Một chuyện tình [Kyuseo]    [oneshot] Một chuyện tình [Kyuseo]  Empty

Về Đầu Trang Go down
 
[oneshot] Một chuyện tình [Kyuseo]
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
WireVN :: Show us your talents ♥ :: Kyuseo Fanfic World-
Chuyển đến